Nhà đang xây |
A. Bàn chuyện làm ăn và chốn ở:
Bà tôi hay dặn con cháu “xây nhà
là dại, dựng trại là khôn”, tức là cần tính đến cơ sở làm ăn trước rồi mới đến
cái ở. Ai nghe lời bà đều thành công, ban đầu chịu khó ở chật hẹp, tạm bợ để đầu
tư tiền bạc vào làm ăn. Sau thời gian công chuyện làm ăn vững vàng, có lợi nhuận
thì trích ra một phần xây nhà phù hợp với điều kiện, còn bao nhiêu vốn liếng đầu
tư vào làm ăn tiếp.
Có một vài con cháu không nghe lời
bà, có bao nhiêu vốn liếng đổ ra xây nhà hết, còn đi vay mượn thêm để xây căn
nhà thật to. Tuy có căn nhà to nhưng phải nai thân ra làm mướn kiếm bạc cắc.
Nhà to nhưng không ăn được, giấc ngủ cũng không bình yên, những người sống trong
đó cũng không sung sướng vì luôn phải cảnh thiếu trước hụt sau.
Qua câu chuyện trên, hẳn các bạn
sẽ đồng ý là kế sinh nhai nên tính trước rồi mới đến chuyện nhà cửa và nhà cửa
cũng nên vừa phải, vốn liếng còn để làm ăn là khôn ngoan nhất.
Ấy thế mà cả dân tộc ta làm điều
ngược lại. Khắp nơi nơi trên xứ Việt Nam người ta đua nhau đi xây nhà, xây biệt
thự, chung cư cao cấp. Tất cả các dự án phần lớn là khu nghỉ dưỡng cao cấp như
thiên đường dưới hạ giới, từ Ecopark ở miền Bắc, đến thiên đường nghỉ dưỡng miền
trung, đến Phú Mỹ Hưng thơ mộng bên dòng Sài Gòn,…
Nhà nhà, người người đi đầu tư
xây dựng bất động sản. Từ những đại gia chuyên nghiệp bất động sản như: đất
xanh, đất lành đến hãng taxi như Mai Linh, đến hãng tôn như Hoa Sen, đến hãng
công nghệ như FPT. Từ tư nhân đến nhà nước; từ công ty, tập đoàn đến cá thể,…..không
ai là không làm bất động sản. Gần như tất cả vốn liếng người Việt Nam mang ra đầu
tư bất động sản.
Khắp Việt Nam người ta trương bản
dự án, người ta đổ đất, người ta cào xới nham nhở. Nếu tất cả các dự án làm
xong, bán hết tôi nghĩ người Việt Nam ta quá giàu, phải là ông chủ của nhiều tập
đoàn, nhiều công ty kinh doanh trên toàn cầu mới xứng đáng ở hết những nơi như
vậy.
Trong khi kế sinh nhai (trại) thì thế này |
Nhưng không, người Việt
Nam rất nghèo, thu nhập bình quân trên đầu người tầm hơn 1.000 USD/năm, phần lớn
cách đây 10 năm đều là nông dân chân lấm, tay bùn. Nhìn lại kinh tế Việt nam hiện
nay như đám giẻ rách lùng bùng, như cái áo gã ăn mày vá đùm vá thụm, không có một
ngành công nghiệp nào đáng giá đồng tiền. Trong đất liền thì những phân xưởng
gia công xập xệ ngày đêm tàn phá sức trẻ Việt Nam để kiếm đồng lãi còm cõi qua
những đôi giày, những bộ áo sơmi,…bên cạnh những mỏ khoáng sản cạn kiệt sâu hun
hút; ngoài biển thì hàng chục con tàu nát mang tên Vina-quả đấm thép- đang chờ bán
đồng nát để lấy tiền trả lương công nhân.
Thu nhập chính của người Việt nam
chủ yếu đến từ những ruộng lúa, nương ngô manh mún vài trăm m2/mảnh, sức người
làm là chủ yếu.
Trại thì không có mà đua nhau xây
nhà hoành tráng bạc tỷ, chục tỷ thì quả là một dân tộc đáng nể về trình làm ăn.
B. Thử đi tìm vài đáp án cho giá nhà cao khủng khiếp ở xứ này:
1. Căn nguyên sở hữu đất đai:
Hiện nay quan điểm sở hữu đất đai của đảng cầm quyền là “sở hữu toàn dân, nhà
nước thống nhất quản lý”. Quan điểm này đưa đến một điều tất yếu là chính quyền
cho xây nhà chỗ nào thì chỗ đó mới được xây (gọi là chuyển đổi mục đích sử dụng),
chính điều này làm cho nguồn cung đất ở thiếu hụt, nhỏ giọt và phụ thuộc hoàn
toàn vào chính quyền. Chỉ có một số nhỏ doanh nghiệp có máu mặt hoặc là sân sau
hoặc có khả năng chung chi rất lớn mới hoàn thành được thủ tục chuyển đổi trên.
Chi phí bôi trơn lớn, cùng với nguồn cung ít thì tất yếu giá phải cao. Kẻ có
quyền ban phát thì cũng không quá khờ để biết là cần phát ít mới có giá trị,
phát tràn lan thì giá sụt lấy gì còn phần trăm cao. Người Việt nam không được tự
do trong hoạt động kinh tế, không được tự do làm việc có lợi là quyết định mảnh
đất mình đang có nên tiếp tục trồng lúa hay xây nhà để ở. Ai nói Việt nam có tự
do kinh tế thì nên nhìn vào điều này.
2. Căn nguyên kinh tế nhà nước
chiếm chủ đạo: Chúng ta hãy nhìn vào xứ Venezuela, tại sao quốc gia này
có thủ đô khổng lồ kẹt cứng trong khi phần còn lại của đất nước thưa thớt dân
cư và không phát triển? Từ khi Hugo Chavez lên nắm quyền, ông tiến hành quốc hữu
hóa nền kinh tế, giao các tập đoàn kinh tế cho các tay chân thân tín trong đảng
điều khiển. Ông tiến hành các chính sách xã hội như: giáo dục miễn phí, chữa bệnh
miễn phí, nhà ở miễn phí,…Nền kinh tế được vận hành bỡi lệnh hành chính của nhà
nước chứ không phải theo qui luật kinh tế thị trường. Điều này tất yếu là nhà
nước sẽ đầu tư xây dựng thành phố trước, nơi gần chính phủ và nơi có khả năng
xin xỏ dự án tốt nhất. Thành phố có điều kiện sống tốt thì dân cư sẽ đổ về.
Hàng năm, đầu tư công tại Việt
Nam lên đến trên 40% GDP. Phần lớn cơ sở hạ tầng đô thị là do chính quyền xây dựng:
từ đường xá, cầu cống đến công trình phúc lợi-bệnh viện, trường học, công viên,….Nhà
nước đã hút hết nguồn tín dụng để bơm vào thành phố, tất yếu là thành phố có
công ăn việc làm, nông thôn xơ xác. Dân nông thôn đổ về thành phố làm tắt đường
buộc phải mở rộng đô thị. Chính quyền chi hàng ngàn tỷ đồng cho việc bồi thường,
giải phóng mặt bằng. Lấy tiền ngân sách bồi thường cho dân nên sẽ ốp giá bồi
thường rất cao, có những đoạn đường ngắn ngủn ở HN nhưng chi phí bồi thường lên
đến hàng ngàn tỷ đồng. Tự nhiên giá nhà đất khu đó được đẩy lên cao chót vót. Ngoài ra, với sự đầu tư cơ sở hạ tầng từ nhà nước dẫn đến một tất yếu là những ai có diễm phúc làm tay trong, tay ngoài của chính quyền sẽ biết trước vùng qui hoạch, biết trước dự án để xuống tiền thu gom đầu cơ.
Chính quá trình đầu tư xây dựng của nhà nước và sự di cư tìm việc của dân nông thôn đã ngày đêm ra sức thổi giá bất động sản lên trời. Cứ mua đất, nhà thành phố là không lo sợ mất giá. Nhiều người khá giả nông thôn đã không tái đầu tư ở đó mà mang tiền lên mua đất thành phố rồi bỏ hoang 5-10 năm bán vẫn lời hơn là làm ăn.
3. Căn nguyên doanh nghiệp nhà nước: Hiện nay Việt nam duy trì không biết bao nhiêu doanh nghiệp nhà nước lớn nhỏ, phải đến hàng nghìn. Con người ta tiêu tiền chùa nó sẽ khác hoàn toàn tiêu tiền mình. Những vị đứng đầu doanh nghiệp này phần lớn được bổ nhiệm vì là đảng viên trung kiên với đảng hơn là tài năng kinh doanh.
Chính quá trình đầu tư xây dựng của nhà nước và sự di cư tìm việc của dân nông thôn đã ngày đêm ra sức thổi giá bất động sản lên trời. Cứ mua đất, nhà thành phố là không lo sợ mất giá. Nhiều người khá giả nông thôn đã không tái đầu tư ở đó mà mang tiền lên mua đất thành phố rồi bỏ hoang 5-10 năm bán vẫn lời hơn là làm ăn.
3. Căn nguyên doanh nghiệp nhà nước: Hiện nay Việt nam duy trì không biết bao nhiêu doanh nghiệp nhà nước lớn nhỏ, phải đến hàng nghìn. Con người ta tiêu tiền chùa nó sẽ khác hoàn toàn tiêu tiền mình. Những vị đứng đầu doanh nghiệp này phần lớn được bổ nhiệm vì là đảng viên trung kiên với đảng hơn là tài năng kinh doanh.
Doanh nghiệp nhà nước vận hành bỡi
phần % mua bán hơn là hiệu quả kinh tế. Trước kia, chúng ta thấy hàng trăm nhà
máy mía đường cũ nát được mua từ nước bạn (TQ) về trong dự án “một triệu tấn đường”
để rồi sinh ra hậu quả “mía đắng” thế nào. Gần đây hàng trăm con tàu mục ruỗng
được gom khắp năm châu bốn bể về rồi cho trôi nổi như thế nào thì biết mức độ
tàn khốc của lối làm ăn xã hội chủ nghĩa. Đó chỉ là phẩn nổi của tảng băng mà
thôi.
Nhiều doanh nghiệp quốc doanh
tham gia vào thị trường bất động sản là vì có dự án, có % chứ không vì sự phát
triển bền vững của doanh nghiệp. Doanh nghiệp quốc doanh thì chuyện xin giao đất
dễ hơn doanh nghiệp tư nhân và khả năng kiếm chát còn đậm hơn đi làm chính
ngành.
Nhiều người khi nói đến kinh tế
nhà nước là nghĩ đến các công ty xí nghiệp như Vinaline, vinashine, EVN,….ít
người chú ý đến hệ thống ngân hàng quốc doanh. Cái này mới là quan trọng. Mọi
hoạt động kinh tế cuối cùng cũng là đưa đến thu nhập bằng tiền. Những ngân hàng
quốc doanh khổng lồ như BIDV, Vietcombank, Agribank, Vietinbank,….mới là những
ông trùm nắm giữ, điều khiển guồng máy kinh tế.
Ông Nguyễn Bá Thanh từng chỉ ra một
ngón nghề làm ăn của giới ngân hàng là bắt tay nhau định giá mảnh đất thật cao
để cho vay, chia chát nhau rồi đến lúc không bán được tuyên bố phá sản, ngân
hàng ôm mảnh đất với giá trị không đến 50% số tiền cho vay. Chính cái chiêu này
kết hợp với hàng ngàn doanh nghiệp nhà nước….đổ vốn vô bất động sản đã làm giá
bất động vút lên trời. Trong quá trình bơm thổi này khối người tậu được nhà lầu,
xe hơi, có tài khoản gửi ngoại quốc cho con ăn học. Chỉ biết là tàn cuộc chơi
thì dân đen lại là người đóng thuế để nhà nước cứu trợ.
Cái lối làm ăn này cùng với việc
ngân hàng quốc doanh không thể phá sản trong khi ngân hàng nhà nước (ngân hàng
Trung ương, tương tương cục dữ trữ liên bang Mỹ) lại thuộc chính phủ thì chuyện
in tiền để bơm cho tập đoàn quốc doanh tạo thành tích tăng trưởng và in tiền để
cứu là tất yếu.
4. Căn nguyên đến từ lạm phát: Khi
bơm tiền cứu hoặc xóa nợ cho các tập đoàn thì nạn lạm phát bùng nổ. Khi lạm
phát bùng nổ thì tất cả doanh nghiệp làm ăn đàng hoàng cũng chết. Ở Việt nam lạm
phát là tất yếu và chu kỳ nên không một ai muốn bỏ vốn kinh doanh bài bản.
Nhiều chuyên gia kinh tế đã nói rằng
doanh nhân Việt làm ăn chụp dựt, đầu cơ, không có chiến lược làm ăn bài bản. Họ
nói vậy là chỉ thấy phần ngọn chứ chưa thấy nguyên nhân của vấn đề. Nguyên nhân
sâu xa của vấn đề là căn bệnh lạm phát trầm kha ở Việt Nam. Khi lạm phát đến
thì làm ăn hiệu quả như Honda cũng bị lỗ. Nếu làm ăn bài bản với cơ xưởng rộng
lớn, công nhân đông đúc, sản xuất khối lượng sản phẩm nhiều thì khi lạm phát đến,
bạn chết chắc! Sau nhiều cơn đại hồng thủy lạm phát, giới doanh nhân đã thích
nghi là không đầu tư lớn, giữ tiền để đầu cơ khi có sóng. Chính vì điều này mà nền kinh tế Việt Nam liên
tục lên cơn suốt: sốt chứng khoán, sốt vàng, sốt cây cảnh, sốt đất, sốt ngoại tệ,….nền
kinh tế vận hành với trạng thái đánh bạc hơn là làm ăn đường hoàng.
Điều này giải thích vì sao nền
kinh tế Việt nam không có nền sản xuất lớn mạnh.
Để chống lạm phát người dân có xu
hướng rót tiền vào bất động sản để bảo tồn vốn vì các kênh khác như vàng, ngoại
tệ bị tắt. Cả xã hội đều làm như thế trong khi quĩ đất nhỏ giọt thì giá bất động
sản tăng khủng khiếp là điều dễ hiểu.
5. Căn nguyên nền kinh tế Ponzi:
Mô hình kinh tế Ponzi là mô hình kinh tế không hiệu quả, nó tồn tại bằng cách lấy
tiền người sau nuôi người trước. Nó sẽ lớn mạnh và tồn tại cho đến khi không
còn người chấp nhận bỏ tiền vào nữa. Một siêu tỷ phú Mỹ đã vận hành mô hình
Ponzi thành công nhất là tỷ phú Bernard_Madoff- chủ tịch của sàn giao dịch chứng
khoán NASDAQ- ông đã vận hàng mô hình Ponzi to đến mức khi nó đổ để lại khoảng
nợ 50 tỷ USD.
Nền kinh tế bất động sản Việt nam
gần như là một nền kinh tế Ponzi. Một mảnh đất, một căn nhà được mua bán luôn
có lời thì liên tục tạo ra chuỗi mua bán. Người ta đã dùng bất động sản như những
lá bài để chơi trò cờ bạc và cùng nhau thổi cho bong bóng bất động sản căng phồng.
Rất nhiều con bạc đã chơi ván bài bằng tiền người khác-vay ngân hàng hoặc là
doanh nghiệp nhà nước-nên họ không chùn tay khi xuống tiền. Nhiều người ngoại
quốc khi đến Việt Nam tìm hiểu về thị trường bất động sản có cảm tưởng rằng người
Việt phát triển bất động sản không phải để thỏa mãn nhu cầu nhà ở mà là để có kế
cho việc đánh bạc hợp pháp.
Chiếu bạc này quá lớn và vòng
Ponzi này cũng khổng lồ, thêm nữa là thông tin bị bưng bít, chỉ toàn đưa tin lạc
qua cho ván bài tiếp theo. Trong chiếu bạc này nhà nước cũng có lợi là tạo ra
thành tích tăng trưởng kinh tế và thu được thuế (như tiền xâu trong chiếu bạc).
Vì vậy nên nhà nhà, người người dốc tiền đặt cửa, trong khi chính quyền không đưa
ra giải pháp ngăn chặn là không có gì khó hiểu. Khi chiếu bạc kết thúc, giá bất
động sản đã thổi lên cao đến mức một công chức phải làm liên tục và phải nhịn
ăn trong 300 năm mới mua nổi chỗ dung thân. Nhiều chuyên gia kinh tế còn tính
toán là người Việt Nam phải tích lũy từ thời nhà Lý mới mua nổi nhà. Kinh khủng!
Nền kinh tế Ponzi không chỉ xảy
ra với bất động sản mà còn xảy ra với giáo dục. Rất nhiều bậc cha mẹ ở nông
thôn ngày đêm làm lụng vất vả để hàng tháng gởi tiền cho con trên thành phố ăn
học với mong muốn sau này thoát nghèo. Rất nhiều người đã học xoay vần từ trung
cấp liên thông lên cao đẳng, rồi đại học; rồi học văn bằng hai, ba, rồi lại học
lên thạc sĩ,….cuối cùng phải đi làm công nhân lắp ráp, lương ba cọc ba đồng
không biết bao giờ có đủ số tiền cha mẹ cho đi học. Giáo dục Việt nam hiện tại
là một vòng Ponzi khổng lồ ngốn không biết bao nhiêu thời gian, công sức của tuổi
trẻ và tiền bạc của nhân dân. Hàng triệu
con em nông thôn đã lên thành phố tá túc trong những căn nhà chật hẹp nóng bức
để học tập rồi đi làm trái nghề, trái ngành vất vưởng trên thành phố. Một phòng
trọ xập xệ tầm chục m2 mỗi năm cũng có thể cho thuê được vài chục triệu thì làm
sao mà giá bất động sản không cao? Chính cái vòng Ponzi này cũng góp phần bơm
thổi giá nhà đất đô thị lên.
Còn một nguyên nhân nữa là với nền
kinh tế bài bạc và nạn hối lộ, móc ngoặc như phân tích ở trên đã tạo ra một tầng
lớp siêu giàu mà không cần tài năng kinh doanh. Nắm khoản tiền khổng lồ mà không
có khả năng kinh doanh thì chỉ còn cách chắc ăn nhất là lại mua đất để đầu cơ.
Tiền nó lại bơm chính nó thì bong bóng bất động sản ngày càng phình to.
Từ những phân tích trên, chúng ta có thể kết
luận: giá nhà cao hiện nay là kết tinh của lỗi hệ thống đang vận hành.
Nguyễn Văn Thạnh
Bài viết tiếp theo: Giải pháp cho
vấn đề nhà cửa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét